Tiểu cường nữ chủ bị PIA phi sử – Chương 48


Chương 48: Nhà thật lớn a

Chuyển ngữ: Ru

-=oOo=-

 

 

Sáng sớm hôm sau, sáu người chúng ta hướng nhà Diệp Thi Khiêm xuất phát.

 

Dọc theo đường đi, vừa đi ta vừa chui ra ngoài xe ngựa: “Oa ~ thật nhiều người a, oa ~ tửu lâu thật lớn a, oa ~ cửa hiệu thật đẹp a…”

 

“Long đại hiệp, ngươi đừng ngạc nhiên nữa, bằng không người khác sẽ nghĩ ngươi chưa từng thấy qua cảnh đời mà cười nhạo ngươi!” Mã Chiêu cuối cùng nhịn không được lên tiếng cắt ngang ta hô to gọi nhỏ.

 

“Đó là vì chúng ta đã đi qua nhiều thành trấn như vậy, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy thành trấn nào vừa lớn vừa phồn hoa như thế này thôi!” Ta bĩu môi nói, “Cho nên, khó tránh khỏi sẽ làm người ta có chút tò mò và hưng phấn a!”

 

“Vậy cũng đúng!” Mã Chiêu nói, “Dù sao thành Tề Vinh chính là thành phố* phồn vinh nhất ngoại trừ kinh thành của Đại Lăng quốc chúng ta!” (*Ru: chỗ này gọi là thành phố có đúng ko nhỉ @@ hay thành trấn? Thành thị?)

 

“Trách không được!” Ta bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế, tương đương với Đường triều Lạc Dương* nha!” (*thành Lạc Dương triều đại nhà Đường)

 

“Có điều thành Tề Vinh hấp dẫn người khác nhất không phải vì nó rộng lớn cùng phồn hoa, mà là —— nó là thiên hạ của thủ phủ Diệp gia!” Vương Hàn đột nhiên mở miệng nói tiếp.

 

“Thiên hạ của thủ phủ Diệp gia?” Ta tò mò chui đến trước mặt Vương Hàn, “Là cái gì?”

 

“Diệp gia không phải ‘Cái gì’, mà là một gia tộc, một gia tộc giàu có nhất Đại Lăng quốc!” Vương Hàn tiếp tục nói, “Nó giàu có không phải chỉ vì nó có tiền, mà nó còn nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn bộ Đại Lăng quốc, không, không chỉ Đại Lăng quốc, còn cả mạch máu kinh tế của các nước láng giềng xung quanh.”

 

“Điều này nghĩa là thế nào?” Ta hỏi.

 

Vương Hàn nói tiếp:

“Bởi vì Diệp gia ở Đại Lăng quốc không phải chỉ kinh doanh buôn bán bình thường thôi đâu, nó còn gần như nắm độc quyền vài ngành sản xuất trọng yếu của Đại Lăng quốc!”

 

“Nói cụ thể chút!” Ta lại nói.

 

Vì thế Vương Hàn tỉ mỉ giải thích:

“Đại đương gia Diệp gia tổng cộng có bảy con trai: con lớn nhất Diệp Thiên Vũ, độc quyền thị trường lương thực Đại Lăng quốc; con thứ hai Diệp Thiên Tường, độc quyền tơ lụa vải vóc Đại Lăng quốc; con trai thứ ba Diệp Thiên Ứng, độc quyền thị trường lá trà Đại Lăng quốc; con trai thứ tư Diệp Thiên Bình, độc quyền giấy bút nghiên mực; còn con trai thứ năm Diệp Thiên Manh cùng con trai thứ sáu Diệp Thiên Tình, thì buôn bán châu báu, tuy rằng vẫn chưa đạt tới mức độc quyền trong ngành này, nhưng đã mở ra hai mươi mấy chi nhánh, ta nghĩ qua vài năm nữa, hẳn là cũng không còn kém nhiều lắm!

“Lại nói tiếp, Diệp gia hình như chỉ có con trai thứ bảy, nghe nói không kinh doanh mà dấn thân gia nhập giang hồ.”

 

Nói tới đây Vương Hàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp tử Khiêm…

 

Thì ra là thế, vì thế ta gật gật đầu nói: “Tiểu Khiêm, hóa ra ngươi chính là con trai thứ bảy của Diệp gia hả? Mà nơi chúng ta đang đến vừa hay chính là thủ phủ Diệp gia nắm giữ mạch máu kinh tế toàn bộ Đại Lăng quốc, đúng không?”

 

Diệp Thi Khiêm cười cười, trong giọng nói lại lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Đúng vậy! Hay là Long cô nương không muốn đi?”

 

“Nói đùa!” Chui đến trước mặt Diệp Thi Khiêm ta cười nói, “Một nơi tốt như vậy ta làm sao có thể bỏ qua được? Hơn nữa quan trọng nhất là, ta thật muốn nhìn con chó Tiểu Bạch của nhà ngươi nha!”

 

Diệp Thi Khiêm nở nụ cười, lần này lại cười đến thật sự thoải mái:

“Long cô nương!”

 

“Ừ?”

 

“Ngươi thật đáng yêu! Quả thực cùng với Tiểu Bạch đáng yêu như nhau!”

 

“…” —__—|||

 

—————————————————————————————————————————

 

“Nhà thật lớn a ~~~”

 

Hiện tại ta đang đứng ngoài cửa lớn Diệp gia nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này ta ngẩn người ——

 

Tường viện cao mười thước, cửa phủ rộng mười thước hoa văn điêu khắc tinh mỹ.

 

Hơn nữa từ cổng đi vào trăm thước có một người đàn ông to lớn vạm vỡ đang hướng bên trong sắp xếp giấy tờ…

 

“Long cô nương, chúng ta vào thôi!” Diệp Thi Khiêm vỗ vỗ người ta còn đang phát ngốc cười nói.

 

“Hả? A!” Khép lại chiếc cằm kinh ngạc quá độ, ta vội vàng đuổi theo cước bộ của bọn họ.

 

“Tiểu Khiêm!” Nửa giờ sau ta kéo Diệp Thi Khiêm bên cạnh hỏi, “Nhà các ngươi mở địa điểm du lịch Cố Cung sao? Làm sao lại lớn như vậy a?”

 

Diệp Thi Khiêm nở nụ cười: “Long cô nương, đây chỉ là bên ngoài đình viện, còn nhà của ta vẫn chưa đến đâu.”

 

“Hả? Sao lại phiền toái như vậy?” Ta có chút mất hứng, “Ta đi mệt rồi!”

 

“Vậy Long cô nương, ngươi ngồi kiệu đi!” Nói xong Diệp Thi Khiêm quay sang người đàn ông bên cạnh trông dáng dấp có vẻ là quản sự ở đây dặn dò, vì thế lập tức một chiếc kiệu lớn tám người khiêng mới tinh dừng ở trước mặt ta.

 

“Không cần khoa trương như vậy chứ?” Mỗ Hải trợn tròn mắt.

 

Thế nhưng tiếp theo mỗ Hải lập tức bị hai nha hoàn nhét vào trong kiệu.

 

Vì thế mỗ Hải cứ như vậy lắc lư a lắc lư a, lắc lư cả buổi, lắc lư đến mức nàng muốn nôn, cỗ kiệu kia mới chịu ngừng lại.

 

“Sớm biết phiền toái như vậy, ta có chết cũng không đến nhà ngươi ~~” mỗ Hải mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, hữu khí vô lực nói.

 

———————————————————————————————————————

 

Hiện tại chúng ta đang đứng trong phòng khách Diệp gia.

 

Phòng khách này so với phòng khách của Lâm gia không biết phải lớn hơn mấy lần, cũng không biết tráng lệ hơn mấy lần.

 

“Không cần khoa trương như vậy chứ?” Nhìn thấy phòng khách như vậy ta lại nhịn không được nói ra những lời này.

 

“Long cô nương, khiến ngươi chê cười rồi!” Diệp Thi Khiêm nhìn ta, trong giọng nói lại tràn ngập bất đắc dĩ.

 

“Tiểu Khiêm!”

 

“Ừ?”

 

“Ngươi thật đáng yêu! Đáng yêu giống như Tiểu Bạch nhà ngươi! Ha ha ha ~~”

 

Lần này đổi lại là ta nở nụ cười.

 

Đang cười đến hăng say, đột nhiên một thanh âm uy nghiêm truyền đến ngắt lời ta:

“Thất đệ, ngươi cuối cùng đã về rồi?”

 

Chỉ thấy người đến khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị ánh mắt sắc bén, một bộ dáng không giận tự uy.

 

“Đại ca!” Diệp Thi Khiêm kêu lên, trên mặt lại khôi phục nụ cười như lúc đầu, ngữ khí cung kính có lễ.

 

Xem ra đây chính là lão đại Diệp Thiên Vũ chấp chưởng việc buôn bán lương thực của Diệp gia.

 

“Ta còn tưởng rằng ngươi lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, đã không còn biết có cái nhà này nữa đấy!”

 

Diệp Thiên Vũ nói, ánh mắt sắc bén đảo qua trên mặt mọi người chúng ta một vòng.

 

Tiếp theo Diệp Thiên Vũ lại nói: “Những người này, chính là bằng hữu giang hồ của ngươi?”

“Phải!” Thanh âm Diệp Thi Khiêm vẫn rất cung kính, trên mặt cũng vẫn mỉm cười như cũ.

 

Nhìn chúng ta Diệp Thiên Vũ nâng chum trà lên ngồi xuống, cười lạnh một tiếng: “Bọn họ sẽ không đốt kim khố Diệp gia chúng ta một lần nữa chứ?”

 

“Đại ca ——“

 

Diệp Thi Khiêm đang muốn nói gì nữa, lại bị ta đã không thể nhịn được nữa một cước đá văng.

 

Chạy đến trước mặt Diệp Thiên Vũ đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, ta nổi trận lôi đình trừng mắt nhìn hắn:

 

“Diệp lão đại, ngươi có biết cái gì gọi là lễ phép không? Cái gì gọi là người một nhà? Cái gì gọi là tình cảm huynh đệ?

“Đệ đệ ngươi thật vất vả trở về nhà một chuyến, ngươi không cao hứng nghênh đón thì quên đi, hiện tại còn đối với hắn lãnh ngôn nhiệt ngữ, ngươi như vậy xứng là ca ca sao? Còn nữa, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta vẫn coi như là khách, ngươi lại làm trò trước mặt khách nhân chúng ta, không để cho đệ đệ ngươi chút mặt mũi, ngươi có biết câu gia cừu* không thể truyền ra ngoài hay không? Nếu như ngươi đối với đệ đệ ngươi có điều gì không hài lòng, ngươi có thể gọi đệ đệ ngươi đến một nơi không có người ngoài, rồi hai người cùng đánh một trận lớn nha! (*Mối hận, ganh ghét trong gia đình)

“Hiện tại cái tình trạng này rốt cuộc là gì? Khoe khoang sự tàn khốc hả? Hay là cho rằng bản thân có tiền thì rất giỏi hả? Ta nói cho ngươi, Tiểu Khiêm sở dĩ không muốn về nhà, ta dám khẳng định là bởi vì chán ghét nhìn thấy đại ca như ngươi!”

 

Nhìn thấy Diệp Thiên Vũ kinh ngạc giật mình ta tiếp tục nói:

“Ta lại nói cho ngươi biết, ta cũng có một muội muội, hơn nữa ta với muội muội ta thường xuyên cãi nhau, còn đánh nhau, nhưng sau khi đánh chửi xong, chúng ta mỗi lần đều không đến năm phút đồng hộ lại hi hi ha ha chơi đùa cùng nhau. Bởi vì là hai tỷ muội trong một nhà, làm sao có khả năng sẽ thù hận nhau qua đêm? Mà ngươi hiện tại thì sao? Trong lòng mất hứng cũng không đánh không mắng, lại ở đây châm chọc khiêu khích giống như kẻ thù, ngươi như vậy, xứng đáng là đại ca trong gia đình sao?”

 

Nói xong ta tức giận mở to hai mắt trừng Diệp Thiên Vũ, không nhúc nhích.

 

Một hồi lâu sau Diệp Thiên Vũ rốt cuộc mới lại có động tĩnh.

 

Chỉ thấy hắn nở nụ cười, nhìn ta đang giận dữ, thanh âm đã không còn nghiêm túc như vừa rồi:

“Ngươi chính là Long Tiểu Hải? Quả nhiên như thủ hạ ta đã nói, phi thường thú vị nha!”

 

Ngừng một chút hắn lại nói: “Ngươi nói rất đúng, nếu như đại ca ta đối với đệ đệ mình có ý kiến, hẳn là gọi hắn đến một nơi không có người ngoài, ra sức đánh một trận mới đúng! !”

 

Nói tới đây hắn chuyển qua nhìn về phía Diệp Thi Khiêm: “Thất đệ, lại đây, vào phòng trong để ta thống thống khoái khoái đánh một trận đi!”

 

Nghe nói như thế, Diệp Thi Khiêm lại cười, nhưng đã không phải kiểu cười như trước kia nữa, mà trong ánh mắt cũng lóe ra ánh sáng rực rỡ.

 

“Thật sự muốn đánh ư?” Lần này ngược lại là ta trở thành ngoài cười nhưng trong không cười, “Nhưng mà rất đau, có thể để đến lần sau không? Lần sau nếu như ngươi không hài lòng, lại cùng nhau đánh một trận, như vậy không phải bớt được ít sức lực sao?”

 

“Muộn rồi!” Diệp Thiên Vũ cười đến thực vui vẻ, “Khó có được hôm nay nghe được đề nghị tốt như vậy, ta làm sao có thể không lập tức thực hiện chứ?”

 

“Hả? Làm sao đây?” Quay đầu lại ân hận mà nhìn về phía Diệp Thi Khiêm, “Tiểu Khiêm, thực xin lỗi, ta hại ngươi ~~ nếu như ngươi đến lúc đó bị đánh đau, ngươi liền đến đánh ta trút giận đi, 555 tuyệt không đánh trả, ô ~~”

 

Đang than khóc cho chính mình sắp bắt đầu vận mệnh bi thảm, thì một thanh âm truyền đến cắt ngang ta.

 

“Khiêm nhi, ngươi làm sao vừa về đã khiến cho khách mất hứng rồi?”

 

Chỉ thấy không biết từ lúc nào, trong phòng đã có một người đàn ông trung niên tuổi tầm bốn mươi: tuấn lãng phi phàm, khí chất cao nhã, hai bên tóc mai mặc dù có chút bạc, nhưng thần thái sáng láng, quan trọng nhất là nét mặt vô cùng từ ái.

 

“Oa ~ mị lực thúc thúc* a ~~” mỗ Hải lại bắt đầu hoa si… (*nguyên văn là âu cát tang –欧吉桑 thường được dùng để nói những người lớn tuổi nhưng không muốn nhận mình già, hoặc nói những người có tư tưởng cổ hủ không theo kịp bước tiến của thời đại.)

 

“Khiêm nhi bái kiến phụ thân đại nhân!” Chỉ thấy Diệp Thi Khiêm tôn kính vái lạy nói, “Khiêm nhi lâu như vậy mới trở về thăm mọi người, thật bất hiếu, thỉnh phụ phân đại nhân trách phạt!”

 

Khiêm nhi? A, ta nhớ ra rồi, ở cổ đại đây là xưng hô giữa những người thân thiết với nhau, hình như chính xác là cái gì cái gì nhỉ. Còn nhớ trong 《 thần điêu đại hiệp 》Tiểu Long nữ gọi Dương Quá là “Quá nhi”, mà Dương Quá sau khi cùng Tiểu Long Nữ bái đường Dương Quá cũng lập tức đổi giọng gọi Tiểu Long Nữ là “Long Nhi”.

 

Nói như vậy ——

Ta đột nhiên nhớ ra từ sau khi ta tới nơi này, Ngụy Phong gọi ta Tiểu Hải, Diệp Thi Khiêm gọi ta Long cô nương, đám người Vương Hàn Mã Chiêu gọi ta Long đại hiệp, mà Tây Môn đại ca ngay cả gọi cũng chưa từng gọi ta nha!

 

Nghĩ đến đây, ta lập tức len lén lùi về sau, lùi a lùi a, lùi một mạch đến đứng bên cạnh Tây Môn Kiếm Hàn ở sau cùng.

 

Quay đầu, ta tìm được Tây Môn Kiếm Hàn với đôi mắt thâm thúy, nhẹ nhàng nói:

“Tây Môn đại ca, huynh hình như cho tới bây giờ vẫn chưa gọi tên ta nha! Có phải huynh không biết xưng hô với ta như thế nào, cho nên vẫn chưa mở miệng a? Không việc gì, vậy bắt đầu từ bây giờ, huynh gọi ta là ‘Hải nhi’ đi! Nhớ rõ là ‘Hải nhi’ nha, chỉ có huynh mới có thể gọi như vậy, đã biết chưa? Hì hì ~~”

 

Tây Môn Kiếm Hàn không đáp lời, vẫn là bộ dáng lạnh như băng, nhưng lại quay đầu đi không nhìn ta.

 

Vì thế mỗ Hải nóng nảy, giữ chặt tay áo Tây Môn Kiếm Hàn thanh âm lớn lên: “Tây Môn đại ca, Hải nhi, đã biết chưa? Hải nhi, đã biết chưa?”

 

Lần này Tây Môn Kiếm Hàn quay đầu lại chăm chú nhìn mỗ Hải một cái, nhưng kế tiếp lập tức vung tay áo rời đi, lưu lại mỗ Hải bộ dáng thương tâm khóc không ra nước mắt…

 

“Không được, chút thất bại nhỏ bé như vậy, ta mới không bị đánh ngã! Hơn nữa Tây Môn đại ca lần này không chém ta đã là kỳ tích rồi!” Mỗ Hải đột nhiên đứng thẳng người nắm chặt nắm tay, làm ra tư thế Ultraman, xướng lên: “Ta là Ultraman, ta là Ultraman, xuyên qua thời không, dốc kiệt hết toàn lực, ta sẽ đi đến bên cạnh ngươi, mỉm cười đối mặt với nguy hiểm, giấc mộng trở thành sự thực sẽ không còn xa, cổ vũ dũng khí, kiên định tiến về phía trước, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện, nhất định xuất hiện! ! !”

 

“Long, Long đại hiệp, ngươi đang làm gì?”

 

Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt mọi người cư nhiên đều dừng ở trên người ta.

 

“Cáp, ha ha!” Ta cười đến thật xấu hổ, “Là như vầy, bởi vì nơi này thật sự quá to lớn quá xinh đẹp, mà ta cho tới bây gờ vẫn chưa từng thấy qua một nơi tốt như vậy, cho nên ta nhất thời nhịn không được cao hứng xướng lên, các ngươi ~ các ngươi chắc là không ngại chứ?”

 

“Không ngại!” Mị lực thúc thúc nói, “Đây có là cái gì phải để ý, ngươi muốn xướng thì cứ xướng đi, cứ xem nơi này là nhà của mình, ngàn vạn lần đừng khách khí!”

 

“Mị lực thúc thúc ~ a, không không, Diệp đại thúc, người thật tốt ~~” vọt tới trước mặt lão cha Diệp Thi Khiêm, mỗ Hải lại bắt đầu rơi vào hoa si…

 

“Khiêm nhi vị bằng hữu này của con họ gì?” Diệp phụ hướng Diệp Thi Khiêm hỏi.

 

“Long, họ Long!” Ta đã phục hồi lại tinh thần, “Ta gọi là Long Tiểu Hải!”

 

“Hóa ra là Long cô nương!” Diệp phụ nói, “Khiêm nhi được ngươi chiếu cố rồi!”

 

“Không, phải là ta nhận chiếu cố của Tiểu Khiêm mới đúng —— di? Chờ một chút, người làm thế nào biết ta là nữ?” Ta kinh hô.

 

Diệp phụ cười nói: “Long cô nương xinh đẹp như vậy, không phải rất dễ nhìn ra sao?”

 

“Oa ~ tầm nhìn thật tốt ~ trách không được, hóa ra là cha nào con nấy a!” Ta nhịn không được khen. “Hơn nữa còn rất biết làm cho nữ hài tử vui vẻ!” Đương nhiên, những lời này ta không nói ra ngoài.

 

“Long cô nương, ngươi quá khen!” Diệp phụ càng cao hứng, “Long cô nương ngươi cũng vừa thông tuệ lại dũng cảm! Vừa rồi may mà nhờ ngươi, mới phá bỏ được cục diện bế tắc của hai huynh đệ bọn họ!”

 

“Vừa rồi người cũng thấy? Vậy người vì sao không ra hòa giải?” Ta thốt ra.

 

“Đây là chuyện của hai huynh đệ bọn bắn, ta làm phụ thân lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt, cho nên đành phải trốn ở phía sau sốt ruột thay bọn họ! Hơn nữa cho dù ta có thật sự đi ra hòa giải, ta nghĩ hai huynh đệ bọn hắn nhất định cũng sẽ nghe không vào, có khả năng ngược lại ngoài mặt hòa mà trong không hòa, nếu như vậy không phải càng phiền toái sao?” Diệp phụ nói xong nhìn về phía hai nhi tử thương yêu.

 

Tiếp theo hắn lại chuyển hướng về phía ta thì thào nói rằng: “Long cô nương, nụ cười của Khiêm nhi thay đổi rồi nha…”

 

Nói xong chuyển sang thâm ý mỉm cười nhìn ta…

 

Không, phải, chứ? Mắt chăm chú nhìn xuống, một cỗ dự cảm cực kỳ không tốt đột nhiên đánh úp vào tim ta.

 

Thượng đế a, van cầu ngươi ngàn vạn lận đừng tăng thêm phiên phức cho ta nữa a! Ta van ngươi, ta van ngươi!”

 

“Bá phụ!”

 

Ngụy Phong đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt ta, chặn tầm mắt Diệp phụ.

 

“Ngụy Phong bái kiến bá phụ! Đã lâu không tới thăm người cùng bá mẫu, lão ngài có phải giận cháu rồi không?”

 

“Ha ha ha ~” Diệp phụ nở nụ cười, “Phong nhi, ngươi bình thường không phải đều rất không biết lớn nhỏ sao? Như thế nào hôm nay, lại còn nói ra những lời khách sáo như vậy? Lại nói, chuyện ngươi lần trước đến đây cố ý đem kim khố nhà chúng ta thiêu hủy, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Ha ha, vậy hôm nay ngươi tính bồi thường như thế nào hả?”

 

“Vậy hôm nay Ngụy Phong liền bồi bá phụ chơi cờ đến nửa đêm đi!”

 

“Chỉ đến nửa đêm thôi sao?”

 

“Vậy chơi đến lúc nào tùy thích đều không sao cả, chỉ cần bá phụ người không hô ngừng, Ngụy Phong sẽ phụng bồi tới cùng!”

 

“Tốt, đây là ngươi nói, đừng như lần trước, chơi được một nửa đã hô mệt rồi chạy mất nha?!”

 

“Lần này nhất định sẽ không!”

 

“Tốt, lời nói đã định!”

 

Nói tới đây Diệp phụ ngừng lại, lại nhìn về phía ta, thế nhưng chỉ chăm chú nhìn ta một cái liền chuyển đến trên người Diệp Thi Khiêm:

“Khiêm nhi, lâu như vậy mới về, con cũng nên đi thăm nương con!”

 

“Phụ thân, Khiêm nhi đang có ý này!” Diệp Thi Khiêm nói.

 

“Tốt, vậy con hiện tại nên đi đi. Có điều, con tiện thể cũng đưa Long cô nương cùng đi đi!” Diệp phụ nghiêm túc nói.

 

“Nhưng mà mẫu thân không thích người ngoài quấy rầy ——“

 

“Yên tâm!” Diệp phụ ngắt lời Diệp Thi Khiêm nói, “Ta tin tưởng dẫn Long cô nương theo, nàng khẳng định sẽ không để bụng. Hơn nữa nói không chừng, nàng còn có thể vì thế mà thật cao hứng!”

 

Nói xong câu đó, Diệp phụ lại quay đầu đối với Vương Hàn Mã Chiêu đi cùng, cùng với Tây Môn Kiếm Hàn trong góc phòng chắp tay nói:

“Thật xin lỗi, các vị đại hiệp, Diệp mỗ nóng lòng gặp mặt nhi tử, đối đãi các vị không đủ chu đáo như phận chủ nhà nên làm, thật sự rất có lỗi!”

 

“Diệp đại đương gia không cần khách khí!”

 

Vì thế sau khi Vương Hàn Mã Chiêu cùng Diệp phu khách khí một phen, ta liền bị lôi đi gặp lão mụ Diệp Thi Khiêm.

 

Ai! Làm sao lại cảm giác giống như sửu tức phụ* muốn đi gặp cha mẹ chồng? Thật đáng ghét! (*người vợ xấu xí)

 

“Tiểu Khiêm, ta muốn thấy Tiểu Bạch!” Ta bĩu môi nói.

 

“Thật xin lỗi, Long cô nương, ta không ngờ tới phụ thân sẽ kéo ngươi vào đây!” Diệp Thi Khiêm trong mắt tràn ngập tự trách, “Yên tâm, chỉ cần Long cô nương không thích, Thi Khiêm sẽ không đưa ngươi đi gặp mẫu thân!”

 

A, ta chán ghét nhất là bị người khác lộ ra vẻ mặt này, vì thế ta lập tức đổi giọng nói:

“Ai nha, chỉ là gặp mặt một lần thôi, có cái gì quan trọng? A, đúng rồi, Tiểu Khiêm lớn lên đẹp như vậy, đại ca cũng đẹp, phụ thân cũng đẹp, ta dám khẳng định nương của ngươi cũng rất đẹp, có phải không? Đối với người có ngoại hình xinh đẹp, ta luôn luôn cam tâm tình nguyện ngắm nhìn. Cho nên, chúng ta đi thôi!”

 

“Ừ, được!” Diệp Thi Khiêm nhìn ta nở nụ cười.

 

“Có điều, sau khi thăm xong phải đưa ta đi xem Tiểu Bạch nha!”

 

“Được!”

 

—————————————————— ta là PS tuyến —————————————————

 

Các vị, đừng PIA nữa, ở chỗ sâu gạo mất điện, đến mãi 9 giờ hơn tối hôm qua mới có lại, nhưng sâu gạo vẫn kiên trì sau 9 giờ liền ngồi dậy viết truyện đến tận hai giờ hơn a, sâu gạo đáng thương vất vả như vậy nha ~~~~ ô ~~

Còn nữa, nếu không ngoài ý muốn, phần một truyện này chắc là có thể sau năm ngày nữa sẽ xong, cho nên, sâu gạo mời mọi người đoán một chút, sâu gạo sẽ đem Tiểu Hải gả cho ai? Lựa chọn nhân vật sau đây:

Ngụy Phong, Diệp Thi Khiêm, Tây Môn Kiếm Hàn, Vương Hàn, Mã Chiêu, Diệp Thiên Vũ, làm tiểu lão bà của Diệp phụ, còn có Lâm đại tiểu thư.

Hì hì ~ cuối cùng là ai đây? Mời chính mình tự đoán a ~~

(Lời thuyết minh: tâm tư sâu gạo khó đoán ~ tâm tư sâu gạo khó đoán ~~ a ha ha ha ha)

Bình luận về bài viết này

1 bình luận

  1. Vũ Phong

     /  Tháng Tám 8, 2014

    Tem . Thanks nàng ta nghĩ cái đó gọi là thành thôi á

    Trả lời

Bình luận về bài viết này

Dạ Nguyệt Lâu

Với quá nhiều lời nói dối thỳ những lời nói thật sau đó sẽ ko còn ý nghĩa nữa...!!!!

Lạc Uyển Cốc

Nếu ta đã không thể vô tình, vậy thì để ta vô ảnh đi. Không hình không bóng thì làm sao có thể có tình?

Tử Thiên Sơn Trang

Là ngôi nhà mà bạn có thể trở về khi mệt mỏi hay cô đơn…

♣ Pinky Palace ♣

Grey, grey, go away! Let my life back to the pinky way!!!

† Nguyệt Lâu †

>¤ Một đời một kiếp.. Một bóng hình ¤<