Tiểu cường nữ chủ bị PIA phi sử – Chương 50


Chương 50: TỨ CỐ VÔ THÂN

Chuyển ngữ: Ru

-oOo-

Một canh giờ sau, ta mới từ trong nhà xí bò ra.

Nói một chút cũng không khoa trương, bởi vì ta ngay cả bước đi cũng không có sức.

“Long tiểu thư, người không sao chứ?”

Một nha hoàn đứng ở cửa nhà xí, lo lắng nhìn ta.

“Không có việc gì!” Ta nói, nhưng mới kiên trì bước được hai bước, cả người ta liền thẳng hướng ngã xuống đất.

May mắn nha hoàn kia kịp thời đỡ ta:

“Long tiểu thư, để nô tì đỡ người trở về đi!”

“Trở về? Trở về đâu?”

“Phòng phu nhân a!”

“Không, ta không đi!”

“Vậy Long tiểu thư – -“

“Mang ta đi tìm Tiểu Khiêm đi!” Ta nói, “Chính là Thất thiếu gia của các ngươi!”

“Long tiểu thư, người cùng Thất thiếu gia tình cảm thật tốt nha!” Nha hoàn ha ha cười nói, “Mới tách ra một chút đã không nỡ rồi ~~~~ tốt, người chờ một chút, ta lập tức dẫn người đi tìm Thất thiếu gia!”

Tuy rằng ta rất muốn giải thích, nhưng bây giờ ta đến cả khí lực nói chuyện cũng không có.

Vì thế tùy ý nha hoàn này đưa kiệu tới tùy ý đưa ta ấn vào, tùy ý nàng biểu tình ái muội cùng kiệu phu nói đưa ta đến chỗ Thất thiếu gia, cũng tùy ý nàng dọc theo đường đi ríu ra ríu rít nói Thất thiếu gia nhà nàng tốt thế nào thế nào.

Thật vất vả đến được đình viện của Diệp Thi Khiêm, lửa giận của ta đã bị nàng dài dòng khơi lên đến mức có thể đem toàn bộ cỗ kiệu này thiêu đốt.

Nhưng vì vẫn là không còn khí lực, ta cũng không có biện pháp phát ra ngoài, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nàng.

Thế nhưng gia hỏa kia lại là một bộ dáng không phát giác, cao hứng nói với ta:

“Long tiểu thư, ta bây giờ lập tức đi kêu Thiếu gia ra đây tiếp người!”

Sau đó hưng phấn hướng về tòa lầu trong viện chạy đi.

Ngồi trong kiệu, ta vươn đầu hảo hảo quan sát chỗ ở của Diệp Thi Khiêm một chút:

Một tòa nhà khoảng hai trăm thước vuông, hai tầng lầu cổ kính, thảm cô xanh biếc, lối đi trải đá phiến, trong góc viện còn trồng một mảnh thúy trúc duyên dáng yêu kiều…..

“Long cô nương!”

Không biết là lúc nào Diệp Thi Khiêm từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy ta sắc mặt tái nhợt ngồi trong kiệu, hắn thở dài nói: “Long cô nương, ngươi thật sự không biết chiếu cố bản thân! Thân thể không khỏe phải gặp đại phu trước mới đúng, thế nào còn chạy xa như vậy?”

Nói xong hắn lập tức quay đầu hướng nha hoan bên cạnh ra lệnh:

“Lập tức đi mời đại phu! Nếu Liễu thần y còn bên trong phủ thì mời Liễu thần y đi theo!”

“Không cần, Tiểu Khiêm!” Ta hữu khí vô lực nói, “Ta chỉ là đau bụng tiêu chảy nên không còn khí lực mà thôi, để ta nghỉ ngơi thật tốt lập tức sẽ khỏe lại!”

“Nếu như vậy, vậy Thi Khiêm dẫn Long cô nương đến trong phòng nghỉ ngơi một chút nha!” Nói xong Diệp Thi Khiêm vươn tay ôm ta rời kiệu hướng trong phòng đi đến.

Thật TMD ái muội, ta thầm nghĩ, lần này khẳng định lại muốn khiến người ta hiểu lầm.

Quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy nha hoàn kia cùng kiệu phu ở phía sau Diệp Thi Khiêm cắn răng nhịn cười.

Aizzz, thật là thất sách a thất sách ~~~

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

“Tiểu Khiêm! Tiểu Bạch nhà ngươi đâu?”

Ngồi ở trên giường Diệp Thi Khiêm, ta tỉ mỉ bắn phá căn phòng này, sau khi xác định không nhìn thấy thứ ta muốn thấy, ta nhịn không được lên tiếng hỏi hắn.

Nghe được lời của ta, Diệp Thi Khiêm cười sờ sờ đầu ta:

“Ta cũng biết ngươi chạy tới đây không phải để gặp ta! Tiểu Bạch hiện tại đang trong một căn phòng khác, người chờ một chút, ta dẫn nó lại đây!”

Nói xong Diệp Thi Khiêm liền đi ra ngoài.

Chờ đến lúc hắn lại đi vào, bên người đã nhiều hơn một con chó Tây Thi toàn thân đen nhánh.

Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn con vật nhỏ màu đen ở bên chân Diệp Thi Khiêm hưng phấn chạy vòng vòng.

Thật lâu sau ta mới lắp bắp mở miệng hỏi:

“Tiểu, Tiểu Khiêm, ngươi, ngươi xác định đây là Tiểu Bạch? Mà, mà không phải Tiểu Hắc?”

“Đúng là Tiểu Bạch a!” Diệp Thi Khiêm ôm lấy tiểu cẩu đến trước mặt ta khoa tay múa chân, “Ân ~ quả thật đáng yêu giống ngươi mà! Ta nói không sai chứ??”

“Tiểu Khiêm, ngươi có bệnh mù màu không?” Miệng của ta đã muốn rút gân.

“Đây là màu gì?” Ta chỉ vào lông tiểu cẩu nghiêm túc nhìn hắn hỏi.

“Màu đen!” Hắn cũng nghiêm túc trả lời ta.

“Vậy ngươi còn gọi nó là Tiểu Bạch? Ngươi cố ý chỉnh ta hả?” Ta phát hỏa, muốn đánh hắn, đáng tiếc không còn khí lực.

“Long cô nương, ta không chỉnh ngươi!”

Diệp Thi Khiêm biểu tình mười phần nghiêm túc nhìn ta, tiếp theo mang tiểu cẩu ôm đến trước mặt ta nâng chân trước tiểu cẩu lên nói:

“Ngươi xem toàn thân nó đen nhánh nhưng nơi này có một chòm lông nhỏ màu trắng! Đây không phải rất kỳ quái sao? Cho nên ta mới gọi nó là Tiểu Bạch a!”

“…”-____ -|||||

Ta không còn lời nào để nói, đang ngây người, đột nhiên tiểu hắc cẩu lè lưỡi hướng mũi ta liếm mốt cái.

“Xem ra Tiểu Bạch cũng rất thích ngươi đấy!” Diệp Thi Khiêm cười nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, “Thật không hổ là đồng bạn nó!”

“Tiểu Khiêm!” Trong giọng nói ta tràn ngập sát khí, “Ngươi chán sống phải không? Có muốn ta giúp ngươi đầu thai một lần nữa hay không?”

“Long cô nương, Tiểu Bạch đúng là rất khó thích người khác mà!” Diệp Thi Khiêm vội vàng nói, “Bình thường Tiểu Bạch trừ bỏ ta cùng hạ nhân chiếu cố nó ra, nó vừa nhìn thấy người khác sẽ lập tức sủa loạn, không nghĩ tới lần này nó chẳng những không sủa ngươi, còn thân cận ngươi như vậy, thật khiến ta không nghĩ tới mà!”

“Đó chắc là vì nhà của ta cũng có nuôi chó!” Ta nói, “Thời điểm nhà ta nuôi nhiều nhất là một lúc nuôi bốn con nha!”

“Thì ra là thế!” Diệp Thi Khiêm cười nói, “Trách không được Tiểu Bạch vừa nhìn thấy liền thích ngươi!”

“A, lại nói tiếp, bốn con chó nhà ta tên gọi là Lửa Ảnh, Khuyển Dạ, Liệp Nhân, Võng Vương nha ! Thế Nào, có cá tính chứ ?”

“Những tên này là có ý gì ?”

“Không có ý tứ thực tế gì, chỉ là thời điểm nhận nuôi tiểu cẩu, ta đúng lúc mê mấy phim hoạt hình này mà thôi !”

“Hoạt hình là cái gì ?”

“Đây là một vấn đề đáng suy xét, Shakespeare nói To be or not to be : that is the question !”

“Đây lại có nghĩa gì?”

“Không có ý nghĩa, chỉ là ta đột nhiên nghĩ đến Arthur Vương của <Chung cực nhất ban>* mà thôi!”

(*Chung cực nhất ban: hình như là tên 1 bộ phim: KO One, mình ko có thời gian tìm hiểu kỹ nên nàng nào ko hiểu thì search google dùm mình nha!)

“Đây lại là cái vật gì?”

“Tiểu Khiêm, ngươi ở đây chơi mười vạn câu hỏi tại sao hả? Làm sao lại có nhiều vấn đề bỏ đi như vậy?”

“Nhưng là Long cô nương lời của ngươi nói quả thật làm cho người khác khó mà lý giải a!”

“Vậy ngươi có thể vào tai này ra tai kia, coi như đã nghe là được rồi!”

“Nhưng mà – -“

“Không được nhưng mà, hỏi nữa ta đánh ngươi a!”

“Nhưng mà – -“

“Còn nhưng mà?”

Vì thế kế tiếp trong một gian phòng nào đó, tiếng người tiếng chó tiếng đồ đạc bể ầm ĩ thành một mảnh. . . . .

(Tiểu Hải, xem ra người lại khôi phục nha, thật không hổ là Tiểu Cường dưới ngòi bút của bản tác giả! Tốt, vậy hãy để cho bản Tác giả hảo hảo ngược ngươi nha ! nga ha ha ha ha a ~~)

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Giờ cơm chiều, ta, Ngụy Phong, Diệp Thi Khiêm, Tây Môn Kiếm Hàn, Vương Hàn Mã Chiêu sáu người mới lại tập hợp cùng một chỗ.

Diệp phụ nói muốn tẩy trần cho chúng ta, cho nên hắn đặc biệt gọi hạ nhân  đến chuẩn bị cho chúng ta một bàn đồ ăn thượng hạng nhất quý giá nhất.

Trên bàn cơm Diệp phụ chẳng những cố ý đem ta cùng Diệp Thi Khiêm an bài một chỗ, chính hắn cũng ngồi bên cạnh ta, trong bữa tiệc không ngừng gắp thức ăn hỏi chuyện ta.

Không yên lòng đáp trả câu hỏi của hắn, hai mắt thẳng tắp nhìn Tây Môn Kiếm Hàn đối diện tựa hồ càng thêm băng lãnh, ta khóc không ra nước mắt. . .

Nhưng Diệp phụ dường như một chút cũng không phát giác, vẫn như cũ hết sức thân mật gắp thức ăn vào chén ta. . . .

“Tử lão đầu!” Ta ở trong lòng nổi giận mắng, “Không phải sức quan sát tốt lắm sao? Ta hiện tại cũng đã bày tỏ thái độ rõ ràng như vậy rồi, ngươi thế nào còn không có phát giác?”

Một bữa cơm tối phong phú, ta ăn đến ngay cả nhạt mặn cũng không phân biệt được. . . .

Thật vất vả đợi đến khi Diệp phụ khách khí nói ra câu “Chiếu cố không chu toàn, thỉnh các vị đại hiệp bao hàm*!”

(*Bao hàm: đại loại như bao dung, bao bọc, bỏ qua hay sao ấy @@)

Ta liền lập tức vén vạt áo, muốn chạy tới bên Tây Môn Kiếm Hàn.

Nhưng còn chưa xuất phát, đã bị Diệp phụ lấy lý do có việc cùng ta thương nghị gọi con trai lớn nhất của hắn lôi ta đến thư phòng, đáng giận hơn nữa là từ đại sảnh ăn cơm tới thư phòng lại phải đi mất 20 phút. . . . Ta dựa vào, kẻ có tiền thật biết tự tìm phiền toái!

Sau đó lại 20 phút sau, Diệp phụ mới đến thư phòng gặp ta.

“Bá phụ, ngươi muốn cùng ta thương nghị chuyện rất quan trọng sao?” Ta hỏi, “Cư nhiên làm cho thần bí như vậy!”

“Long cô nương!” Diệp phụ mỉm cười nhìn ta, “Nội nhân nói nàng rất thích ngươi! Vậy còn ngươi? Thích nàng chứ?”

“Bá mẫu người xinh đẹp tính tình lại tốt, ta đương nhiên cũng rất thích!” Ta thành thật trả lời.

“Nếu đã thế, vậy Long cô nương liền lưu lại bồi nội nhân được không?” Diệp phụ nói, “Nhiệm vụ hộ tống Ô Long Chi Lân kia để cho Phong Nhi Khiêm Nhi bọn họ đưa đi! Ngươi là một nữ hài tử, lại không có võ công, không thích hợp bước chân vào giang hồ. Hơn nữa ta tin tưởng không có ngươi ở đấy, bọn họ đưa Ô Long Chi Lân đến Ôn Gia tốc độ hẳn là sẽ nhanh hơn một chút!”

“Bá phụ, ngươi biết chuyện Ô Long Chi Lân?” Nghe đến đó mặt ta trầm xuống.

“Ha ha, Tiểu Hải a, ngươi cho là sẽ có chuyện gì bá phụ không biết sao?”

Diệp phụ thay đổi xưng hô với ta, ngữ khí cũng càng thân thiết hơn, nhưng nghe vào tai lại giống như một trái bom.

“Nếu như vậy, vậy ngươi hẳn là rất rõ ràng chuyện ta thích Tây Môn Kiếm Hàn chứ?”

Ta nhìn thẳng hắn nói, không bỏ qua bất luận biến hóa nào trên mặt hắn.

“Nhưng mà hắn không chút nào để ý tới ngươi, không phải sao?” Xem ra hắn đều biết rõ.

“Vậy thì sao?” Ta ngữ khí băng lãnh, “Đây là chuyện cá nhân của ta cùng Tây Môn Kiếm Hàn, cùng bá phụ không quan hệ! Cáo từ!”

Nếu hắn đã ngả bài, ta cũng không cần phải cùng hắn khách khí, vì thế nói xong ta liền xoay người đi tới cửa.

“Nhưng mà Tiểu Hải, bá phụ luyến tiếc ngươi đi, bá mẫu cũng luyến tiếc ngươi đi!” Thanh âm của Diệp phụ từ phía sau yếu ớt truyền tới.

“Phải không? Bá phụ!” Ta lạnh lùng nói, “Có điều, nếu Long Tiểu Hải ta muốn đi, ngươi cho là có ai có thể ngăn cản được sao?”

“Tiểu Hải, bá phụ khi nào thì nói muốn cản ngươi?” Thanh âm Diệp phụ vẫn rất thân thiết, “Bá phụ sao phải làm như vậy chứ?”

“Đúng, ngươi căn bản không cần phải làm như vậy. Nơi này lớn như vậy không có ai dẫn đường, căn bản là đừng nghĩ rời đi đâu!” Ta cười nói, “Nói như vậy, ta đoán, Tây Môn đại ca, Tiểu Khiêm, Ngụy Phong bọn họ hiện tại hẳn là đã rời khỏi nơi này rồi?”

“Ta nghĩ mấy người bọn hắn hẳn là đã tới cổng lớn!”

“Nhanh như vậy?”

“Bọn hắn đều là người có khinh công, buổi sáng phải đi bộ tiến vào là vì ngươi! Hiện tại ngươi phải biết ngươi có nhiều điểm không thích hợp với giang hồ rồi chứ?”

Nghe được câu này ta quay đầu lại, biểu tình nghiêm túc nhìn Diệp phụ nói:

“Không thích hợp thì thế nào? Long Tiểu Hải ta làm việc chưa bao giờ cân nhắc thích hợp hay không thích hợp, ta chỉ cân nhắc thích hay không thích!”

“Vậy ngươi không thích lưu lại?”

“Biết rõ còn hỏi!” Ta lạnh lùng nói, “Có điều, ta hiện tại muốn hỏi ngươi, ngươi làm thế nào khiến Tây Môn đại ca Tiểu Khiêm Ngụy Phong bọn họ bỏ lại ta rời đi? Ân ~~~ nếu ta đoán đúng, ngươi hẳn là viện một cái cớ với bọn họ, khiến bọn họ cho rằng ta tự nguyện ở lại chỗ này đúng không?”

“Tiểu Hải ngươi quả thật rất thông minh!” Diệp phụ khen ngợi.

“Như vậy Tây Môn đại ca sau khi biết ta phải ở lại chỗ này, hắn có phản ứng gì?” Ta hỏi.

“Tiểu Hải, ngươi thật sự rất để ý đến Tây Môn Kiếm Hàn kia!” Diệp phụ cười nói.

“Điểm ấy ngươi hẳn là đã sớm biết!” Ta nói, “Bá phụ, mời ngươi trả lời vấn đề vừa rồi của ta!”

“Bọn họ đều cảm thấy ngươi nên ở lại chỗ này!” Diệp phụ nói, “Cho nên bọn họ không ai phản đối, đều rất cao hứng rời đi!”

“Vương Hàn Mã Chiều ta tin là sẽ như vậy, nhưng Tây Môn đại ca đâu?” Ta nghiêm túc nhìn hắn, “Ta muốn biết chính là Tây Môn đại ca! Thỉnh bá phụ không cần nói lảng ra chuyện khác!”

“Hắn đương nhiên cũng không có bất kỳ phản đối!” Diệp phụ nói. “Thế nào? Rất thất vọng sao?”

“Không, sớm trong dự liệu!” Ta trả lời, “Vốn đã không kỳ vọng tại sao phải thất vọng?!”

Ngưng một chút, ta lại hỏi: “Vương Hàn Mã Chiêu hẳn là rất dễ gạt, Tây Môn đại ca là không thèm để ý, nhưng Ngụy Phong cùng Tiểu Khiêm cũng dễ dàng tin lời ngươi nói như vậy, không chút nghi ngờ đã cho rằng ta tự nguyện lưu lại?”

“Tiểu Hải, ngươi cho rằng bá phụ trở thành thủ phú giàu nhất nước Đại Lăng, là dựa vào cái gì?”

“Ta đã hiểu! Bội phục bội phục!” Ta chắp tay nói.

“Ngươi hiểu là tốt rồi!” Diệp phụ nói, “Có điều Tiểu Hải, ngươi phải biết rằng, bá phụ an bài như vậy cũng là vì tốt cho ngươi – – “

“Ở trong mắt người khác bọn họ khẳng định cảm thấy an bài thế này là vì tốt cho ta.” Ta cắt ngang lời nói của hắn, “Nhưng mà trên thực tế, là tốt hay là xấu chỉ có đương sự mới có tư cách nói chứ?”

Nghe được câu này của ta Diệp phụ không nói gì nữa, vì thế ta lại hỏi:

“Kế hoạch đem ta lưu lại một mình này, bá phụ người là từ khi nào bắt đầu tính toán?”

“Kỳ thực ta luôn luôn lưu ý hành động của Khiêm nhi!” Diệp phụ nói, “Cho nên, lúc phát hiện hắn sau khi gặp được ngươi nụ cười liền có biến hóa, ta đã muốn làm như vậy!”

“Trách không được!” Ta bừng tỉnh đại ngộ, “Trách không được ngay cả nha hoàn nhà ngươi cũng nói ta cùng Tiểu Khiêm cảm tình rất tốt! Xem ra đại gia đình ngươi đúng là đã sớm muốn mua ta về a! Mà ta lại cư nhiên ngốc đến mức tự động chui vào miệng hổ, haiz, rõ là – -“

Nói tới đây ta lại nở nụ cười:

“Ha ha, ta hôm nay rốt cuộc được nếm mùi vị tứ cố vô thân nha!”

“Tiểu Hải ngươi thật không hổ là người bá phụ nhìn trúng!” Diệp phụ khen ngợi, “Dưới tình huống này còn có thể cười đến mức vui vẻ như vậy!”

“Bá phụ, ngươi đã thích ta như vậy, mà bá mẫu cũng thích ta, ta đây hiện tại có thể đi vấn an bá mẫu một chút chứ?”

“Đương nhiên có thể!” Diệp phụ đối với thái độ đột nhiên chuyển biến của ta, tuy rằng có chút giật mình, nhưng vẫn cười nói: “Ta bây giờ gọi hạ nhân đến dẫn ngươi đi!”

——————————————

Ru: Hihi… lâu rồi mới lại post bài *ngượng ngùng*!!

Bình luận về bài viết này

Bình luận về bài viết này

Dạ Nguyệt Lâu

Với quá nhiều lời nói dối thỳ những lời nói thật sau đó sẽ ko còn ý nghĩa nữa...!!!!

Lạc Uyển Cốc

Nếu ta đã không thể vô tình, vậy thì để ta vô ảnh đi. Không hình không bóng thì làm sao có thể có tình?

Tử Thiên Sơn Trang

Là ngôi nhà mà bạn có thể trở về khi mệt mỏi hay cô đơn…

♣ Pinky Palace ♣

Grey, grey, go away! Let my life back to the pinky way!!!

† Nguyệt Lâu †

>¤ Một đời một kiếp.. Một bóng hình ¤<